Vợ chồng tôi 35 tuổi,ợkhôngcótiềnsinhconnhưngluônchucấpchonhàngoạmail đều vô thần, kết hôn năm năm, chưa có con, chưa có nhà, bố mẹ hai bên đều nghèo, tôi con một, vợ có một em gái 34 tuổi đã lấy chồng. Vợ tôi thông minh và có đạo đức, lương tạp vụ bảy triệu đồng (do đã lớn tuổi, không làm công nhân được nữa), lương tôi 30 triệu đồng. Mỗi tháng tôi gửi nhà nội ba triệu đồng, vợ gửi nhà ngoại năm triệu đồng. Vợ tôi khá rộng rãi với nhà ngoại. Không chỉ gửi tiền hàng tháng, hiếu hỉ, quà bánh với bố mẹ vợ đã đành, cô ấy còn lo luôn cả việc nhà em gái, nào là phụ tiền cưới, tiền sinh con, cho tiền bồi bổ, bỏ việc nhà đi chăm nuôi. Nếu thiếu tiền, vợ sẽ mượn tiền tôi để cho nhà ngoại.
Chạnh lòng ở chỗ, rõ ràng vợ chồng em vợ có thu nhập ổn định hơn chúng tôi, nhà em rể cũng khá giả hơn nhà tôi. Ngày xưa cha mẹ vợ cưng em vợ hơn, cho học hành đến nơi đến chốn, trong khi vợ tôi học hết lớp 12 phải đi làm công nhân mười năm phụ giúp gia đình, ngày 12 tiếng, thứ bảy, chủ nhật không dám nghỉ. Đó giờ vợ tôi gửi tiền sinh hoạt đều đều hàng tháng, còn em vợ thích mới cho.
Tính vợ chồng tôi không thích làm ai phiền lo nên bệnh nặng, nhập viện, mổ xẻ hay thiếu tiền đều tự xoay xở, chưa bao giờ than vãn, xin xỏ bố mẹ, chị em. Hàng tháng, tiền sinh hoạt và tiền gửi nội ngoại đều từ lương của tôi chứ tôi không bắt vợ phải phụ, vợ còn lấy lương cô ấy cho thêm. Thà vợ lấy tiền để ăn uống, bồi bổ, học nghề hay để dành tuổi già, tôi không tiếc. Đến cả việc sinh con, vợ cũng nói "Em không muốn sinh con, em không có tiền, em còn xài tiền anh, sợ sinh con, anh thêm gánh nặng", trong khi sẵn lòng chi tiền lớn tiền nhỏ cho nhà ngoại. Tôi nghĩ nếu đẻ con mà nhà ngoại cần tiền, chắc vợ bắt cả con nhịn ăn nhịn mặc để gửi tiền về.
Tôi tin chắc vợ không ngoại tình và thật lòng yêu tôi, chỉ là độ ưu tiên của tôi (và bản thân vợ) không quan trọng bằng gia đình cô ấy. Tôi thấy chán nản vì: Thứ nhất, mỗi tháng có quá nhiều thứ để chi, lại hay có những khoản đột xuất của bố vợ, mẹ vợ, em vợ không dự trù trước được; Thứ hai, đi làm mãi không có dư, nhà cửa chưa mua được; Thứ ba, vợ trù trừ không chịu sinh con dù tuổi đã lớn, có sinh ra chắc con cũng thiệt thòi khi có người mẹ "quảng đại" như vậy. Tôi không muốn sinh con kiểu "trời sinh voi sinh cỏ", "tự sinh tự diệt", mà muốn con lớn lên trong yêu thương và được tạo điều kiện để phát triển chứ không phải thiếu ăn thiếu mặc.
Mỗi lần tôi muốn thảo luận thẳng thắn, vợ tuy lắng nghe nhưng đều nói vì chưa có tiền nên không muốn đẻ, nếu hiện tại tôi thấy áp lực, vậy không đẻ là quyết định đúng. Rồi cô ấy trách bản thân không kiếm ra tiền nên khiến tôi vất vả. Tôi chán nản vô cùng, nhiều lúc muốn ly dị nhưng nghĩ thương vợ từ nhỏ đến lớn chỉ biết sống cho gia đình mà chịu thiệt thòi về phần mình, nếu không có mình phụ, làm sao cô ấy có tiền trang trải. Rồi thương nếu mình đi, mươi năm nữa, bố mẹ vợ mất, vợ già không chồng không con, không tiền thủ thân, biết ai là người chăm sóc? Ở đời, đẻ con còn chưa chắc con phụng dưỡng mình lúc già, huống gì là em hay cháu.
Nhưng đã nhiều năm vẫn không làm vợ thay đổi được, ở lại cũng như ôm một chiếc xuồng, rồi chìm từ từ cùng nhau. Đôi khi tôi cảm thấy mình hẹp hòi ích kỷ khi cân đo đong đếm với những người ruột thịt của vợ. Có lẽ do khả năng tài chính của tôi không theo kịp trái tim lớn của cô ấy. Nếu mọi người có giải pháp hay, xin chia sẻ với tôi.
Duy Thành
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc